Tôi tập tễnh vào nghề với biết bao lo lắng. Cấp trên xuất hiện trong một bộ đồ thanh lịch. Nở nụ cười thật tươi, tiến đến chỗ tôi và nói: “Anh tên Thành, là cấp trên nhưng sẽ luôn là một người bạn, có chuyện gì thắc mắc, cứ hỏi anh nhé…”
Nhiều ngày sau đó, tôi thấy mình thật may mắn khi được vào làm ở đây. Cuôc thi “Nét đẹp của ngành” xuất hiện, tôi thi và người luôn sát cánh, đồng hành cùng tôi là anh. Ngày tôi nhận giải thưởng vinh dự ấy cũng là ngày chúng tôi chính thức hẹn hò. Ai trong gia đình cũng mừng cho tôi.Anh đẹp trai, ga lăng, lại khéo léo nữa.
Đám cưới tưng bừng diễn ra, tôi là người hạnh phúc nhất, tôi nghĩ thế và thầm cảm ơn trời phật đã phù hộ cho mình. Cũng như nhiều cô gái khác, tôi chờ đợi đêm tân hôn với rất nhiều hi vọng.
Anh ngủ trước khi tôi rời phòng tắm, chắc cả ngày tiếp khách anh mệt nên ngủ sớm.Đêm thứ 2 cũng giống như đêm thứ nhất.Và đêm thứ 3 cũng chưa phải là đêm tân hôn của tôi.Anh tránh mặt, nhưng tối hôm ấy tôi quyết hỏi anh cho rõ nguyên nhân. Anh không chịu trả lời nhưng một lúc lâu sau anh mới nói. Anh có một căn bệnh nguy hiểm, anh cần giữ gìn sức khỏe để chữa bệnh.. Gần 1 năm sống trong lo lắng, thấp thỏm… Và tôi đã có được đêm tân hôn của mình khi hai bên nội ngoại hối thúc chúng tôi cho họ bế cháu. Tôi lại ngập tràn hy vọng mình được giống như mọi phụ nữ khác.
Trái với cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy que thử hiện 2 vạch của tôi.Anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện, để mặc tôi với nỗi hụt hẫng chẳng biết tâm sự cùng ai.Từ hôm đó cho đến khi con gái một tuổi chúng tôi cũng chưa sinh hoạt vợ chồng lần nào. Tôi muốn nói chuyện nhưng anh chẳng trả lời.
Cháu anh dưới quê lên nườm nượp. Tôi hết chăm con, lại quay sang nấu ăn cho bố mẹ chồng và các cháu bên chồng, tối về tôi lăn ngay ra ngủ. Ban ngày, tôi quay như chong chóng, chẳng nghĩ được gì. Nhưng mỗi khi đêm về, trằn trọc một mình tôi tủi thân, suy nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu tại sao cuộc đời mình lại không may như vậy. Nhưng khi nghĩ tới căn bệnh của anh, tôi thương anh nhiều lắm.
Anh nghỉ việc để chữa bệnh. Anh chuyển sang phòng bên cạnh ngủ. Lần này thì tôi không tự một mình suy nghĩ nữa, tôi đem chuyện của mình kể cho đứa bạn nghe. Bạn tôi bảo tôi ngu, cả công ty biết chỉ mình tôi không biết. Tôi không tin, chạy về hỏi thì anh trả lời: “Biết rồi thì chẳng phải giấu diếm nữa”.Tôi đứng chết trân, chẳng nói được lời nào. Anh không thể gần gũi với tôi vì anh cùng giới tính với tôi, anh không thể yêu tôi được. Anh đã yêu một người con trai khác. Đó mới là cuộc đời anh. Tôi về phòng mình khóc, tôi thương bản thân, thương con gái quá. Con tôi phải có cha, tôi phải là người phụ nữ hạnh phúc…
Tôi chọn cách im lặng.
Những ngày sau đó, tôi vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình với các món mà anh yêu cầu. Tôi vẫn chăm các cháu, bố mẹ chồng và gia đình mình. Con gái tôi đã học lớp 6 và trong mắt mọi người gia đình tôi vẫn là gia đình hạnh phúc, nhưng chồng tôi là pê đê.