“Là con người, bất kể nam hay nữ, ai cũng có những thôi thúc bên trong, nhưng vì hạnh phúc gia đình, một câu nhịn chín câu lành, nên phụ nữ chúng tôi chấp nhận thiệt thòi. Vậy mà thứ chúng tôi nhận được là gì kia chứ?… Xin đừng để phụ nữ nổi loạn“
Đó là lời bộc bạch của chị M.L, năm nay chị đã ngoài 40. Chị lấy chồng ở tuổi 20, 2 đứa con giờ cũng đã lớn, thế mà chồng sinh tật, trai gái, dù chưa một lần bắt tại trận nhưng những biểu hiện bên ngoài lẫn bên trong phòng ngủ của anh đã đủ để chị biết rằng chị không phải là người phụ nữ duy nhất trong lòng anh.
Từ khi kết hôn đến giờ, mình chị quán xuyến lo cho gia đình tươm tất, đủ đầy. Chồng chị kiếm bạc lẽ lo cho gia đình cơm nước ngày 3 bữa, còn chị đâu phải ngồi chơi. Ngoài việc đưa rước con đi học, chị cũng là bà nội trợ phải nói là hoàn hảo. Hơn nữa, gia sản hiện giờ của gia đình cũng nhờ chị đầu tư đất đai buôn bán mới có được như hiện nay. Chị được bạn bè khen hết lời vì giỏi việc nước, đảm việc nhà.
Những thứ chị làm cho gia đình, không mong chồng tán dương hay khen thưởng gì, chị chỉ mong gia đình sống hòa thuận vui vẻ là chị vui rồi. Thế mà ngoài việc trai gái, chồng chị còn cho chị là một tội đồ, ăn rồi ở không và thường nói với đám bạn rằng chị là người sung sướng nhất trên đời. Xin thưa! Từ “sung sướng” ở đây có phải là trong mắt anh, chị chả làm được gì?
Chị buồn, chị bức bối và cảm thấy những thứ chị vun đắp bao lâu nay như bỏ sông bỏ biển. Nhưng vốn dĩ là người phụ nữ mạnh mẽ, chị không tìm đến những thú vui có thể làm hỏng cuộc đời hay làm hỏng gia đình mình. Thế rồi chị cũng nổi loạn, chị không còn sống khép mình như lúc trước, chị tìm đến những nơi có thể mang đến niềm vui cho chị, tìm đến những người bạn gái để chị có thể trút bầu tâm sự, tìm đến câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ để lấy lại dáng hình thon thả của ngày nào. Bạn bè, bất kể nam nữ gọi điện thoại rũ chị đi ăn đi uống, chị cũng đều đồng ý. Chị nghĩ, đã đến lúc phải nghĩ cho bản thân mình.
Chị bỗng trẻ trung và xinh đẹp hơn nhiều, chị có nhiều trai trẻ theo đuổi bởi sự tự nhiên của chị. Họ yêu chị và sẵn sàng dành thời gian cho chị mỗi khi chị buồn, chị được tặng quà, thậm chí được tặng cả tiền… Nhưng với chị, tiền chị có thể kiếm được, chị chỉ cần một người bạn. Cũng chính vì lẽ đó mà họ lại càng quý mến chị.
Là một người bạn, tôi yêu quý chị ở cái tính tự nhiên, thật thà, chị cười hô hố, chị chọc người khác cười để cuộc đời là những niềm vui. Phải chăng cái bản chất bên trong con người của chị vẫn còn, đó là mong muốn mang đến niềm vui cho người khác, người khác vui thì chị cũng vui. Nhiều lúc chị em tôi đùa rằng chị đang tuổi hồi xuân. Thế nhưng, hồi xuân do tuổi tác, hay nổi loạn vì chồng vẫn không ai biết được, bởi không có lửa làm sao có khói. Biết đâu nhờ có lửa mà chị lại thấy cuộc đời vẫn còn nhiều thứ đáng trân trọng hơn, trong số đó chính là “sống cho mình”.
Tôi cũng là một người phụ nữ, tôi cũng như chị, nhưng trẻ hơn chị nhiều. Cuộc sống gia đình tôi viên mãn, nên chưa có nhiều thứ để bận tâm. Nhưng tôi nghĩ, cũng có thể ở tuổi chị, tôi cũng sẽ nổi loạn như chị thì sao nếu có thêm yếu tố hay động lực nào khác “châm chít” tôi.
Nhân ngày 8/3, Ngày Quốc tế phụ nữ, tôi muốn gửi đến tất cả độc giả của trang bodyandsoul.vn những lời chúc tốt đẹp nhất và cũng xin đại diện chị em gửi lời nhắn đến tất cả các ông rằng “Xin đừng để phụ nữ nổi loạn”.