Chị quê ở Bến Tre, xinh đẹp, học giỏi và hiền dịu. Học xong Đại học, chị không về quê dạy học mà lấy anh – người yêu từ khi còn là sinh viên. Tình yêu càng đẹp hơn với đám cưới diễn ra thật linh đình. Gia đình chị rất hài lòng khi chị lấy được người hiền lành và có công ăn việc làm ổn định.
Hai người sống rất hạnh phúc, chị chưa bao giờ phàn nàn về anh với ai. Khi vừa sinh con gái, rất nhiều việc không tên nhưng chị thấy gia đình vẫn hạnh phúc. Nhưng khi con vừa tròn hai tuổi, chị bắt đầu thấy anh có những thay đổi: về nhà ít hơn, hay trầm tư và chẳng đòi hỏi gì đến sinh hoạt vợ chồng thì chị bắt đầu nghi ngờ. Chị bí mật xem trộm điện thoại của anh, tim chị run lên khi xuất hiện những tin nhắn mùi mẫn của anh và một cô gái. Chị hỏi thì anh bảo: “Em là người có học mà lại đi xem trộm điện thoại của người khác à?” Đó chỉ là thằng đệ tử nó mượn điện thoại của anh để nhắn tin với bạn thôi.
Một năm trôi qua, chị thấy anh chẳng về nhà ăn cơm với mẹ con chị như những năm đầu với lí do “đi công tác” hoặc “công việc bận lắm”. Chị quyết tâm tìm cho ra sự thật. Chị không thể sống thêm một ngày bị lừa dối nào nữa. Chị gửi con nhờ người bạn trông hộ, chị mượn chiếc xe của bạn để theo dõi vì đã nhiều lần chị bị cắt đuôi. Đó là một đêm mưa, nhưng vị mặn trên môi thì chẳng thể nào là nước mưa rồi. Khi nhìn thấy anh dắt chiếc xe vào ngôi nhà ấy, tim chị như thắt lại. Một cô gái trẻ đẹp bước ra, cặp đội thật tình tứ, cô gái còn ôm chồng chị trước khi cầm cái tô đi mua bữa tối cho anh. Chị chụp vài tấm hình làm vật chứng rồi phóng về nhà bạn với con gái khi đồng hồ đã chỉ 11 giờ đêm.
Chị đề nghị được li hôn, nhưng anh không đồng ý và bảo: “chẳng có lí do gì để li hôn cả”. Mặt anh tỉnh rụi. Cho đến khi nhìn thấy tấm hình thì mặt anh mới biến sắc .Anh xin chị tha thứ và bảo anh còn yêu mẹ con chị nhiều lắm, cô gái kia lừa anh, chứ anh không yêu gì cô ta hết. Chị nói không vì chị biết anh chỉ toàn nói dối, anh ta yêu cái ghế trưởng phòng mà anh ta đang “đua” với đồng nghiệp chứ yêu gì mẹ con chị.
Chị gặp cô gái trẻ kia. Mặt cô bé xanh lét nhưng chị bảo chị đến như một người bạn. Chị kể về anh, về gia đình chồng _cái gia đình kinh khủng mà chị phải chịu đựng suốt 7 năm ròng. Không ngày nào chị không bị cha mẹ chồng sỉ vả vì tội nghèo. Và đặc biệt là đứa con gái bị tật nguyền tội nghiệp của chị và anh. Chị bảo: “Chị không giấu và không dối em bất kì điều gì. Chị chỉ nói thế, còn em muốn cưới anh ta không thì tùy”. Cô gái bỏ anh ta thật… Khi lá đơn li hôn và bằng chứng được nộp lên tòa án thì cũng là lúc anh ta bị chuyển công tác về tỉnh.
Câu hỏi luôn được đặt ra: “Đàn ông có phải là loài chung thủy không?” Câu chuyện trên chỉ là một trong hàng ngàn dẫn chứng cho sự lăng nhăng và ham của lạ của cánh đàn ông. Họ xứng đáng để được phong là “con quạ tham lam” phải không các bạn? Họ vừa muốn có vợ đẹp, có công danh đồng thời cũng phải có nơi cho họ khuây khỏa? Thật đáng lo cho chị em phụ nữ chúng ta.
Người phụ nữ thời nay cũng đi làm, cũng kiếm ra tiền như chồng vậy tại sao họ lại phải ôm hết công việc nhà? Người phụ nữ thời nay có học thức, cũng đi làm 8 tiếng như ai. Vậy tại sao tối về chồng xem ti vi, vợ lại lao vào dạy con học? Đây có được xem là bất công không các ông chồng đáng kính? Chính các anh đang trở thành những người khiến con mất cha, vợ mất chồng, khiến con trẻ rơi vào hụt hẫng… Chính các anh đang bẻ gãy mối quan hệ cha con, làm méo mó tình ruột thịt, phá vỡ mối quan hệ gia đình vốn là truyền thống tốt đẹp của dân tôc Việt Nam…
Qua bài viết này, là độc giả thân thiết của Bodyandsoul tôi xin gửi đến những người chồng, người cha vài lời nhắn nhủ: “Hãy sống thật chân thành và có trách nhiệm. Hãy nghĩ tới người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân cho các anh. Hãy nghĩ đến tương lai của các con. Nó sẽ nghĩ gì và nói gì cho bậc sinh thành vốn phải là tấm gương đẹp.